ĐÂU DỄ BỎ CHƠI
(Họa)
Ta mỉm cười lên,
cợt với đời
Ân tình cứ mặc lúc
đầy vơi
Cùng gieo tâm sáng
thêm lành nghiệp
Chớ để thân tàn
lại kiệt hơi
Kẻ sĩ nào tham
danh giữa chợ
Chim bằng há ngại
gió trên trời
Dọc ngang cho thỏa
thân nam tử
Đâu dễ già này bỏ
cuộc chơi.
Nguyễn Gia Khanh
Bài xướng:
CỨ MÃI CHƠI
Chua ngọt đắng
cay trải nghiệm đời
Chưa già mà
bệnh có đâu vơi
Một thời quân
ngũ dầm sương gió
Mấy dạo ngoại
thương xả sức hơi
Tóc bạc chẳng
màng vài góc đất
Đầu xanh há
quản bốn phương trời
Ngẫm ra con tạo
đà oan nghiệt
Đã thế thì đây
cứ mãi chơi.
Phạm Kim Lợi
Hai bài thơ rất hay , thích nhất là cặp luận của cả hai bài .Riêng câu 7 bài " Cứ mãi chơi " có từ " oan nghiệt" thì muốn bàn luận như sau : Câu này có ý trách con tạo gây ra những đắng cay, chưa già mà nhiều bệnh , dầm sương gió thời quân ngũ , xả sức hơi dạo ngoại thương ...cho mình , thì con tạo đáng trách rồi , không còn gì là " oan" cả . Ngay câu 8 cũng đã với từ "đã thế"cũng đã khẳng định trách hờn con tạo , gạt nó sang một bên rồi , để mình vẫn tự tin an lạc . Xin cảm ơn hai bạn đã trình làng thơ hai bài thơ hay .
Trả lờiXóaCảm ơn thi lão Fan Long LQT đã ghé thăm và cho những lời vàng ngọc. Thay lời cho thi huynh Phạm Kim Lợi cảm ơn huynh nhé và chúc thi lão cùng Hoa phu nhân AN LẠC!
XóaKhôi Thanh-NGK