Khôi Thanh - Nguyễn Gia Khanh Trân trọng kính chào và cảm ơn Quý độc giả đã ghé trang thơ ! Kính Chúc Quý độc giả nhiều sức khỏe và Hạnh Phúc !

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

MONG BẠN


MONG BẠN
(Lộc lư ngũ bộ)

Đã thấy cuối trời bóng nhạn thưa
Mong ai, thơ gởi mấy cho vừa
Người về nhớ nhé ! mang theo nắng
(Thu đến buồn ghê ! trút mãi mưa)
Với nữa hoa tươi ngày gặp mặt
Để thôi lệ tủi phút giao mùa.
Ví dù vắng bạn đêm tao ngộ,
Chắc rượu cúc vàng lại hóa chua.


Bồi hồi ngóng mãi bến sông xưa
Đã thấy cuối trời bóng nhạn thưa
Man mác hương đưa ngoài dậu cúc
     Lả lơi gió chải dưới hàng dừa
Chiều hanh xơ xác làn mây gợn
Đò vắng chòng chành đợt sóng khua
Gọi bạn quyên gào trong quạnh quẽ
Bâng khuâng tiếng mõ vọng bên chùa.


Kìa bước thu về ai biết chưa?
Mà sao bạn mãi cứ lần lừa
Chợt nghe dưới ngực con tim nhói
Đã thấy cuối trời bóng nhạn thưa
Ngơ ngác đò xưa người lẳng lặng
Mỏi mòn chốn ấy kẻ say sưa
Năm canh lòng chạnh se cơn nhớ
Lạnh lẽo phòng khuya ngọn gió lùa


Tang bồng chân mỏi bước chen đua
Danh lợi  buồn tênh chuyện cợt đùa
Dặm khách nao nao lòng kẻ đợi
Tình quê vời vợi áng mây đưa
Còn in trong dạ câu thơ ấm
     Đã thấy cuối trời bóng nhạn thưa
Có phải người quên ngày trở lại
Để ai vương vấn chút hương thừa.


Nỗi nhớ gieo rồi chẳng dễ xua
Xa nhau từ đó đợi bao mùa
Người còn mê mải vòng cơm áo
Ta luống ê chề trận gió mưa
Gánh nợ mòn vai chưa kịp trả
Sòng đời nhẵn túi lại thêm thua
Heo may gợi nhắc ngày sum họp
Đã thấy cuối trời bóng nhạn thưa.

Nguyễn Gia Khanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét



CẢM ƠN QUÝ VỊ & CÁC BẠN ĐÃ ĐỂ LẠI LỜI NHẬN XÉT !

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang