Khôi Thanh - Nguyễn Gia Khanh Trân trọng kính chào và cảm ơn Quý độc giả đã ghé trang thơ ! Kính Chúc Quý độc giả nhiều sức khỏe và Hạnh Phúc !

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015



HỮU DUYÊN
(Tung hoành trục khoán, họa thơ LĐM)

Dù chưa vàng đá thề non nước
Cũng đủ sắt son mộng đất trời


đó nỡ đành bỏ cuộc chơi
CHƯA say sao đã nhạt men đời
VÀNG phai mấy độ ôm tròn kiếp
ĐÁ nát bao phen gửi lại người
THỀ cũ đà hoen màu huyễn ảo
NON xanh há thẹn nắng hồng tươi
NƯỚC trôi dẫu chẳng mong về biển
CŨNG ĐỦ SẮT  SON MỘNG ĐẤT TRỜI

                                     Nguyễn Gia Khanh

Bài xướng:

VÔ NGẠI
(Tung hoành trục khoán)

Còn thở ngửa vay sương mặt đất
Tắt hơi cúi trả gió gầm trời

CÒN nhiều hoa cỏ cứ đùa chơi
THỞ mượn hư không với cuộc đời
NGỬA bớt sầu bi cho nhẹ bạn
VAY thêm hoan hỷ để êm người
SƯƠNG phơi sóng sánh màu thanh đạm
MẶT giấu hao gầy sắc nhuận tươi
ĐẤT dẫu đổi thay lòng chẳng ngại
TẮT HƠI CÚI TRẢ GIÓ GẦM TRỜI.


Lê Đăng Mành

Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015


HÒN CUỘI
Có phải là ta giữa nẻo đời
Hay hòn cuội trọ vệ đường thôi
Dù trơ phận đá còn mua khóc
Lại nát niềm tương vẫn gượng cười
Mặc kẻ vô tình chân dẫm bước
Thây lời bất nghĩa miệng thề chơi
Cứ lăn trong bể trầm luân mãi
Để hóa thành tôi- một kiếp người.


Nguyễn Gia Khanh

Các bài họa:

HẠT BỤI!

Phơ phất tiêu dao giữa cuộc đời
Chỉ làn gió phủi lại bay thôi
Mặc thân chìm nổi chưa hề giận
Kệ nghiệp lay phay cũng chẳng cười
Thanh thản phiêu diêu mà ngoạn cảnh
Bồng bềnh lãng đãng để rong chơi
Tung hê cát bụi trong hoàn vũ
Có khác chi đâu cái phận người!

                        Lê Đăng Mành

CÁT BỤI...

Sao mãi bận tâm đến cuộc đời
Chỉ là cát bụi...thế mà thôi !
Nam Kha sực tỉnh... nhòa cơn mộng
Bao Tự bừng tâm... vỡ tiếng cười
Mặt ngọc đâu còn thời khuấy nước?
Đường hoa đã mất bước rong chơi
Trần gian mờ mịt không và có
Thì tiếc làm chi số phận người.!

                            Thy Lệ Trang

LẼ THƯỜNG

Sắc sắc không không, ấy lẽ đời
Thân ta thì cũng thế mà thôi !
Khởi đầu, tức tưởi vang lời khóc
Kết thúc, bi ai bặt tiếng cười 
Bổng lộc, công danh là ảo ảnh
Niềm vui, hạnh phúc chỉ trò chơi
Suy tư, tiếc nuối....làm chi được !
Cứ sống cho qua giữa cõi người.

                           Sông Thu

LĂN CHO TRÒN PHẬN

Băn khoăn chi lắm nỗi đau đời
Hòn cuội ngàn năm chứng đó thôi
Ngoảnh mặt làm ngơ còn muốn khóc
Bưng tai giả điếc vẫn ham cười
Nào tham trở lại nguôi cơn giận
Những tưởng quay về ngán trận chơi
Đất ngã trời nghiêng thôi mặc kệ
Lăn cho tròn trịa phận con người.

                     Phan Tự Trí

TỈNH THỨC

Hỏi ai mà sống mãi trên đời?
Đến lúc trời kêu phải “dạ” thôi
Vất vả, ngược xuôi nào oán trách
Thị phi, ghen tị vẫn tươi cười
Thõng tay vào chợ ung dung bước
Mở cổng viếng vườn thoải mái chơi
Hoàn tất những điều chưa thực hiện
Thời gian lướt vội chẳng chờ người.

                         Như Thu

VÒNG ĐỜI

Bao năm sinh sống giữa vòng đời
Chen lấn xô bồ cũng vậy thôi
Từ lúc lọt lòng ai chẳng khóc
Đến khi nhắm mắt lẽ nào cười
Lầu son cửa đóng ma them viếng
Trại cỏ khép hờ lắm bạn chơi
Mới biết rộng tình hơn rộng của
Thế gian ngồi đếm được bao người.

Trần Ngộ

TỰ NHỦ

Đã lỡ sinh ra ở cõi đời
Hẩm hiu số phận cũng đành thôi
Đừng vì khốn khổ buông lời than
Chớ để gian nan tắt nụ cười
Dẫu biết sông lầy, không ngại lội
Dù cho núi thẳm, thử leo chơi
Thiên đàng, địa ngục như nhau cả
Thì sá chi đâu một kiếp người.

Thục Nguyên

BIẾT MÌNH

Ta chính là ta giữa cõi đời
Rằng không phải sống một mình thôi
Gia đình rất muốn đừng ưa dựa
Xã hội hằng mong biết nói cười
Khí phách đâu cho ai dẫm đạp
Vững vàng nào phải kẻ rong chơi
Bình thường như thảy cùng chung sức
Luôn ngẩng đầu lên trọn phận người.

Trần Như Tùng


HẠT BỤI

Sỏi đá còn đau xót nỗi đời
Trong vòng con tạo dễ chi thôi
Trông bao tượng đất ngồi im thít
Ngó mấy "đồ rau" chẳng thấy cười*
Dẫu biết nhân tình ưa tráo trở
Lạ gì thế thái thích bông chơi
Ta như hạt bụi rong rêu mãi
Tri kỷ nào đâu được mấy người?

                                         * Đồ rau: Tiếng địa phương chỉ Ông Táo (Bếp)
Huy Vụ






NÀNG THƠ ƠI!
(Kính tặng thi huynh Lê Quốc Thọ)

Nỡ bỏ xa ta, hỡi mộng hồng
Thơ ơi ! sao mãi để ai trông
Dù chưa mấy vận mơ Thôi- Dị
Cũng đã bao phen vẽ phượng-rồng
Nhấc bút, bút khua tờ giấy trống
Tìm câu, câu lảng khoảng trời không
Ngày mai ước được nàng về lại
Cho khách văn chương đỡ tủi lòng.

                    Nguyễn Gia Khanh

Bài họa & đáp của Lê Quốc Thọ:


 NHỚ CHÁY LÒNG

Qua gió gửi anh một nụ hồng
Cách vời mấy độ mỏi mòn trông
Mở trang CHIỀU * lại mơ hình nguyệt
Khai bút XUÂN **thêm tưởng dáng rồng
Ước buổi tạc thù sao chẳng có
Mong lần tao ngộ cũng bằng không
Tạm xa đôi ngả nhưng tình nặng
Thơ vẫn của nhau…nhớ cháy lòng…!

Lê Quốc Thọ

*CHIỀU ( NXB văn học)tên tập thơ của Nguyễn Gia Khanh tặng.
**XUÂN Tên đôi câu đối Nguyễn Gia Khanh tặng.

TỦI LÒNG

Thi hứng đi đâu chẳng nỡ về
Sầu đà đong kín cả hồn quê
Bâng khuâng hồi tưởng thời xung phá
Lặng lẽ suy tư chuyện hẹn thề
Đón hạ thương mình ôm ảo ảnh
Tiễn xuân tạc dạ giữ đam mê
Mở trang giấy trắng lòng thầm nhắc
Thôi! chửa ra thơ vẫn giữ lề…


Lê Quốc Thọ

Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015


TRƯỜNG CŨ, TÌNH XƯA
(bài họa)

Trường xưa còn đó, bạn giờ đâu?
Xao xuyến ta mơ lại buổi đầu
Mực tím bút trao ngàn nét mộng
Khăn hồng ai gởi cặp chim câu
Thời gian đã nhạt màu hư ảo
Kí ức khôn nguôi nỗi tủi sầu
Chợt nhói lòng ôm chầm kỷ niệm
Tình nào như lá cuốn dòng sâu.

Nguyễn Gia Khanh

THĂM TRƯỜNG XƯA
( Bài xướng)

Trường ở đây rồi, lớp cũ đâu
Soi trang kí ức thuở ban đầu
Thẫn thờ trăn trở gom hoa đốm
Thắc thỏm mơ mòng nhặt bóng câu
Giã biệt Hàm Nghi màu buồn tủi
Chia ly Thị Điểm dạ ve sầu
Bồi hồi nhung nhớ tình hoa phượng
Tâm khảm u hoài mãi khắc sâu.

Lê Đăng Mành


Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Ngày Qua



NGÀY QUA
(Thuận-Nghịch độc, họa)




Qua ngày chuyện cũ cũng dần xưa

Bóng lặng chiều mong ai ướt mưa
Da thấm lạnh lòng cơn ái huyễn
Lệ chan sầu mộng cuộc tình lơ
Xa hoài bạn vậy đành mơ ước
Vắng mãi người rồi trót mến ưa
Ba tháng đợi trông màu phượng đỏ
Ta riêng lẻ bước ngóng thuyền đưa.

Đọc ngược:

Đưa thuyền ngóng bước lẻ riêng ta
               Đỏ phượng màu trông đợi tháng ba               
Ưa mến trót rồi người mãi vắng
Ước mơ đành vậy bạn hoài xa
Lơ tình cuộc mộng sầu chan lệ
Huyễn ái cơn lòng lạnh thấm da
Mưa ướt ai mong chiều lặng bóng
Xưa dần cũng cũ chuyện ngày qua.

                        Nguyễn Gia Khanh


Bài xướng:

DỖI HỜN
(Thuận Nghịch độc)

Qua mộng nguyệt hờn nỗi thoáng xưa
Nữa nào thương nhớ chạnh chiều mưa
Da lồng thịt đượm ngời chăn biếc
Mật quyện môi nồng ngọt cõi lơ
Xa chới phụng tình đơm dạ luyến
Ảo huyền loan ái đẫm mùi ưa
Ba trời dẫu vọng còn thơm thảo
Ta ngóng trông chờ thuở đón đưa

Đọc ngược:

Đưa đón thuở chờ trông ngóng ta
Thảo thơm còn vọng dẫu trời ba*
Ưa mùi đẫm ái loan huyền ảo
Luyến dạ đơm tình phụng chới xa
Lơ cõi ngọt nồng môi quyện mật
Biếc chăn ngời đượm thịt lồng da
Mưa chiều chạnh nhớ thương nào nữa
Xưa thoáng nỗi hờn nguyệt mộng qua

                            Diệp Kiếm Anh



 



Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015



NỖI NHỚ THÁNG BA

Sao bạn không về với tháng ba
Nhặt hoa gạo rụng đỏ hiên nhà
Tiếng ve sầu đã ran chiều vắng
Cánh én xuân vừa khuất nẻo xa
Buổi ấy người say hồn lữ thứ
Đêm nao lệ đắng chén quan hà
Bâng khuâng nỗi nhớ ai ngàn dặm
Chốn cũ âm thầm một bóng ta.


                       Nguyễn Gia Khanh


Bài họa:


SẮC HOA GỢI NHỚ

Mỗi chiều, trong chiếc áo bà ba
Em nhặt hoa rơi trước cửa nhà
Màu phượng đỏ loang chiều tháng hạ
Nỗi buồn tím nhuộm khoảng trời xa
Thẫn thờ kẻ ở nơi thôn dã
Biền biệt người trong chốn hải hà
Mây có bay ngang qua nẻo ấy
Hỏi ai còn nhớ đến tình ta ?

                               Phương Hà

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Ngóng Bạn


NGÓNG BẠN
( Họa)

Xuân tàn, đâu đó đã dần nghe
Ra rả ve ngân khúc nhạc hè
Nhuộm đỏ vườn xưa hoa gạo rụng
Khoe hồng lối cũ cánh sen xòe
Bâng khuâng dưới gối niềm mơ mộng  


Nườm nượp trên đường bóng ngựa xe

Là lúc lòng vương bao nỗi nhớ
Xót xa ngóng bạn chớp mi nhòe.

                       Nguyễn Gia Khanh



Bài xướng:

MÙA HÈ XƯA

Dừng bước, hai người háo hức nghe
Âm thanh gợi nhớ một mùa hè...
Tiếng ve hối hả rung cành phượng
Nụ thắm nôn nao mở cánh xòe
Hồ biếc gọi mời đôi bạn trẻ
Đường quê giục giã những vòng xe
Chia tay ba tháng, lòng lưu luyến
Nhật ký đầy trang mực tím nhòe.

Phương Hà

Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015

XEM ẢNH ĐỀ THƠ



XEM ẢNH ĐỀ THƠ
(Họa)

Lồ lộ gieo mình tự bấy nay
Khen ai khéo tạc mỹ nhân này
Phây phây dáng ngọc xanh màu cỏ
Lót thót tóc thề trắng sắc mây
Khép nửa vầng trăng chừng vẫn thắm 
Phơi đôi bồng đảo hẳn đang đầy
Ước chi ta hóa thành cơn gió
Để vuốt ve nàng trọn giấc say .

                      Nguyễn Gia Khanh

Bài xướng:

RỪNG SAY

Cây chen hạt nắng lặng chiều nay
Kiều diễm nàng thơ ngủ chốn này
Kẻ mạnh băng rừng vì dáng núi
Người hùng lội suối tại vầng mây
Sao đành nhắm mắt màu xuân biếc
Cũng đã cầm tay giấc mộng đầy
Thi sỹ hớp hồn buông chịu trận
Mi cong trói chặt bởi rừng say.



                          Ngọc Tình


Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015


TIẾNG DƯƠNG CẦM

Ôm đàn ngồi thức với đêm thâu
Mười ngón tay đưa trỗi mạch sầu
Dỗ giấc mơ hoang từng phím lạc
Ru hồn mộng cũ những mùa đau
Sắt son chẳng thẹn tai Chung Tử
Vàng đá nào e khúc Phượng Cầu
Mượn tiếng dương cầm khơi dĩ vãng
Tơ lòng dẫu biết dứt từ lâu.

                             Nguyễn Gia Khanh

Họa:


ĐỢI CHỜ

Cùng trăng thao thức suốt canh thâu
Lòng đã vì ai chuốc khổ sầu
Thổn thức, ôm đàn ngân khúc nhớ
Nghẹn ngào, mượn bút gởi niềm đau
Đêm nghe gió rít ngoài song cửa
Chiều ngắm sông trôi dưới dạ cầu
Vò võ tháng ngày trong khắc khoải
Dù rằng hy vọng tắt đà lâu.
                           
                                       Phương Hà
CHUYỆN ĐÃ LÂU

Trầm bổng lưng trời vút tiếng thâu
Mênh mông gió lộng cớ chi sầu
Cung êm thắm thiết vương niềm nhớ
Nhạc dịu nồng nàn xóa nỗi đau
Tư Mã gảy đàn tình gửi trọn
Văn Quân lắng nhịp nghĩa mong cầu
Người đời viết lại trong trang sách
Pháo đỏ duyên hồng chuyện đã lâu

Ngọc Tình

NHỚ HÈ XƯA

Nhiều đêm thao thức suốt canh thâu
Nhớ lại ngày xưa những mảnh sầu
Lưu bút trao tay tràn nỗi nhớ
Ve sầu trỗi nhạc đọng niềm đau
Chia ly tháng hạ đầy mơ ước
Gặp gỡ ngày thu thỏa nguyện cầu
Mượn bút thay lời khơi quá khứ
Vơi lòng ray rứt đã bao lâu.

Trần Văn Hạng

TIẾNG SẦU

Vì ai thao thức suốt thiên thâu
Tóc nhuốm màu sương lệ đẫm sầu
Tống biệt-nghẹn ngào thương chiếc lá
Dư âm- tê tái gợi niềm đau
Hành Vân một khúc ghi vàng đá
Lưu Thủy ngàn sao chiếu dạ cầu
Lỗi phím đàn xưa…tình đứt đoạn
Mà lòng chung thủy…vẫn bền lâu.

Thy Lệ Trang



Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang