TIẾNG DƯƠNG CẦM
Ôm đàn ngồi thức
với đêm thâu
Mười ngón tay đưa
trỗi mạch sầu
Dỗ giấc mơ hoang
từng phím lạc
Ru hồn mộng cũ
những mùa đau
Sắt son chẳng thẹn tai Chung Tử
Vàng đá nào e khúc Phượng Cầu
Mượn tiếng dương cầm khơi dĩ vãng
Tơ lòng dẫu biết dứt từ lâu.
Nguyễn Gia Khanh
Họa:
ĐỢI CHỜ
Cùng trăng
thao thức suốt canh thâu
Lòng đã vì ai
chuốc khổ sầu
Thổn thức, ôm
đàn ngân khúc nhớ
Nghẹn ngào,
mượn bút gởi niềm đau
Đêm nghe gió
rít ngoài song cửa
Chiều ngắm
sông trôi dưới dạ cầu
Vò võ tháng
ngày trong khắc khoải
Dù rằng hy
vọng tắt đà lâu.
Phương Hà
CHUYỆN ĐÃ LÂU
Trầm bổng lưng trời vút tiếng
thâu
Mênh mông gió lộng cớ chi sầu
Cung êm thắm thiết vương niềm
nhớ
Nhạc dịu nồng nàn xóa nỗi đau
Tư Mã gảy đàn tình gửi trọn
Văn Quân lắng nhịp nghĩa mong
cầu
Người đời viết lại trong
trang sách
Pháo đỏ duyên hồng chuyện đã
lâu
Ngọc Tình
NHỚ HÈ XƯA
Nhiều đêm thao thức suốt canh
thâu
Nhớ lại ngày xưa những mảnh
sầu
Lưu bút trao tay tràn nỗi nhớ
Ve sầu trỗi nhạc đọng niềm
đau
Chia ly tháng hạ đầy mơ ước
Gặp gỡ ngày thu thỏa nguyện
cầu
Mượn bút thay lời khơi quá
khứ
Vơi lòng ray rứt đã bao lâu.
Trần Văn Hạng
TIẾNG SẦU
Vì ai thao thức suốt thiên
thâu
Tóc nhuốm màu sương lệ đẫm
sầu
Tống biệt-nghẹn ngào thương
chiếc lá
Dư âm- tê tái gợi niềm đau
Hành Vân một khúc ghi vàng đá
Lưu Thủy ngàn sao chiếu dạ
cầu
Lỗi phím đàn xưa…tình đứt
đoạn
Mà lòng chung thủy…vẫn bền
lâu.
Thy Lệ Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
CẢM ƠN QUÝ VỊ & CÁC BẠN ĐÃ ĐỂ LẠI LỜI NHẬN XÉT !