Khôi Thanh - Nguyễn Gia Khanh Trân trọng kính chào và cảm ơn Quý độc giả đã ghé trang thơ ! Kính Chúc Quý độc giả nhiều sức khỏe và Hạnh Phúc !

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

THU VỀ



THU VỀ
(Ngũ độ thanh)

Đã thấy thu vàng đượm nẻo quê
Vời xa bóng nhạn cũng đang về
Âm thầm cúc nở chen bờ dậu
Lả chã sương hòa đọng đóa huê
Phượng đỏ dù phai ngàn nỗi nhớ
Trời xanh vẫn thắm vạn câu thề
Nao lòng quạnh vắng tình tri kỷ
Chẳng lẽ ôm sầu chịu tái tê.

Nguyễn Gia Khanh

NGẬM NGÙI



NGẬM NGÙI


Một thuở bên ai đã nặng thề
Ngây thơ cùng dệt mộng chân quê
Dẫu tình ban sớm chưa phai úa
Mà bóng tà dương đã cận kề
Viễn xứ người say đời gió bụi
Thâu canh ta chạnh giấc sơn khê
Trời xưa nhòa nhạt mây giăng kín
Ngỡ bước hoàng hôn ngập lối về.

Nguyễn Gia Khanh



TIẾNG CHUÔNG KHUYA


TIẾNG CHUÔNG KHUYA

Lắng tiếng chuông khuya chợt ấm lòng
Thiền môn nhịp kệ thoảng hư không
Chân trần, nhớ kẻ chan sương trắng
Cõi tục, thương ai vướng bụi hồng
Bể ái đường mê lìa vọng niệm
Chơn thường bến giác nguyện sang sông
Bờ tây đã hé vầng trăng ngọc
Cực Lạc, thuyền ta chỉ một dòng.

Nguyễn Gia Khanh



TỰ NGẪM


TỰ NGẪM


Men tình ai chẳng một lần say
Khôn dại đôi phen lấm mặt mày
Môi mượn phấn son che héo úa
Lời vay đường mật đậy chua cay
Phải tên chim sợ làn cây thẳng
Vương bẫy đời e tấc dạ ngay
Trái đắng chẳng gieo đành phải gặt
Ái ân như món nợ vơi đầy.

Nguyễn Gia Khanh



Mời nhấp chuột vào địa chỉ dưới đây để xem bài thơ này trên Góc thơ Đường Đ Đ:





MONG MƯA


MONG MƯA

Ai mang hè đến để ta say
Canh vắng nồng nàn giấc mộng quay
Cuốc giục đêm trường hoài gọi bạn
Nồm đem gió cả mãi rung cây
Xôn xao thu trước mong tin nhạn
Vời vợi trời này ngóng bóng mây
Nếu được làm mưa người hãy nhé!
Về xua cơn khát cháy lòng này.

Nguyễn Gia Khanh



CHIỀU VẮNG



CHIỀU VẮNG
(Thể Tiệt hạ)

Kỷ niệm tìm về thuở ấy ven...
Xác xơ chiều vắng dạ sầu bèn...
Xa thuyền, bến vẫn còn chờ bởi...
Đợi bạn, người hoài chẳng ghé nên...
Vàng đá năm nao âu cũng giống...
Bướm hoa ngày đó hẳn là quen...
Ái ân xin trả cho ai kẻo...
Dầu cạn mong chi nữa để đèn...

Nguyễn Gia Khanh

HẠ TÀN


HẠ TÀN
(Thuận- nghịch độc)


Tàn hạ tiễn đưa sắc phượng hồng
Luyến lưu chiều tím để ai trông
Chan chan mắt mỏi mong hoài bạn
Vợi vợi thu xa xót mãi lòng
Giàn thắm lại khoe hoa trước ngõ
Bóng thưa dần lặng cuốc bên sông
Khoan hò tiếng vọng vang đây đó
Tràn ngập gió reo lúa mượt đồng.


Đọc ngược:

Đồng mượt lúa reo gió ngập tràn
Đó đây vang vọng tiếng hò khoan
Sông bên cuốc lặng dần thưa bóng
Ngõ trước hoa khoe lại thắm giàn
Lòng mãi xót xa thu vợi vợi
Bạn hoài mong mỏi mắt chan chan
Trông ai để tím chiều lưu luyến
Hồng phượng sắc đưa tiễn hạ tàn.

Nguyễn Gia Khanh



Mời vào đây để xem bài thơ này trê Góc thơ Đường - Đất Đứng:










TỰ TÌNH


TỰ TÌNH

Nắng vàng đang cưới ánh bình minh
Ta lắng nghe bao khúc tự tình
Gió thoảng thầm thì hôn lá thắm
Bướm vờn bẽn lẽn ghẹo hoa xinh
Dường như tất thảy tròn đôi lứa
Chẳng lẽ riêng đây lẻ một mình
Ước trải thềm xưa ngàn thảm lụa 
Cho người về dệt mộng ba sinh.

Nguyễn Gia Khanh


SEN!

Giữa cõi trần sen mãi tỏa hương
Không như hoa dại rũ bên đường
Hài vàng nâng gót trang tiên nữ
Bệ ngọc ươm tình bậc đế vương
Cánh thắm nào phai tâm hữu thiện
Gương trong chẳng vấy bụi vô thường
Vì đời, chắt lọc muôn tinh túy
Đâu ngại tanh bùn với gió sương.



CẬP BẾN MƠ



 CẬP BẾN MƠ
( Kính tặng thi huynh Hà Ngọc Kim)

Thế sự xưa nay giống cuộc cờ.
Dẫu đời dâu bể, dạ nào dơ.
Mắt lòa- tâm sáng màu vàng ngọc,
Tai nặng- tài tinh tiếng phú thơ.
Cốt cách, nhi tôn mong cậy tựa,
Uyên thâm, bằng hữu ước nương nhờ.
Thuyền manh tải đạo- thuyền không khẳm,
Đã hẹn mai ngày cập bến mơ!

Nguyễn Gia Khanh


 ĐÓA SEN VÀNG

Hội tụ tinh hoa tự khắp miền,
Sen Vàng một đóa tỏa Kim Liên.
Trời Nam, Bác hóa vì sao sáng,
Đất Nghệ, Người lên bậc thánh hiền.
Muôn thuở tâm ngời ngôi Ngọc Phật,
Ngàn năm đức rạng giống Rồng Tiên.
Còn đây Di chúc vang sông núi,
Để triệu lòng chung một ước nguyền

Nguyễn Gia Khanh



 THU VÀNG
(Thuận- Nghịch độc)


Vơi chiều ráng úa lá vèo bay
Dịu mát thu vàng nắng lắt lay.
Trời sắc thắm hồng mây tựa gấm
Biển màu xanh biếc sóng dường mây.
Tươi hoài mộng tỏa hương nồng nhụy
Đẹp mãi đời thơm quả trĩu cây.
Ơi bến nhớ chờ thuyền lại ghé
Xuôi chèo mái lộng gió thu này.

Đọc nghịch:

Này thu gió lộng mái chèo xuôi
Ghé lại thuyền chờ nhớ bến ơi!
Cây trĩu quả thơm đời mãi đẹp
Nhụy nồng hương tỏa mộng hoài tươi
Mây dường sóng biếc xanh màu biển
Gấm tựa mây hồng thắm sắc trời
Lay lắt nắng vàng thu mát dịu
Bay vèo lá úa ráng chiều vơi. 

Nguyễn Gia Khanh




VIẾNG BẠN



         VIẾNG BẠN


        Bao năm cách trở chẳng thăm nhau
        Tin đến chiều nay trĩu nặng sầu.
        Hùng * nỡ tuyền đài an phận bạc,
        Tôi đành dương cảnh nhói lòng đau.
        Tâm nhang một nén soi tri kỷ,
        Thành ý muôn lời tỏ bạn bầu.
        Sinh tử âu là thiên định mệnh,
        Đoạn trường khôn xiết ứa dòng châu.

Nguyễn Gia Khanh

*Hùng: người đồng đội cũ của tác giả.





NHÁNH PHONG LAN



NHÁNH PHONG LAN *
          Thủ vĩ ngâm
(Kính tặng bác Lê Quốc Thọ)

Một nhánh phong lan giữa núi ngàn.
Hồn thơ da diết cứ mơn man.
Khối tình thân ái chưa vơi cạn,
Gánh nợ văn chương vẫn ngập tràn.
Nghiên bút vui vầy cùng bạn hữu,
Dao cầu mải miết độ nhân gian.
Cho đời ngào ngạt thêm hương sắc,
Một nhánh phong lan giữa núi ngàn.

Nguyễn Gia Khanh

*Phong lan nói lái là Fan long- Bút danh của
Lê Quốc Thọ

GIỌT LÒNG


GIỌT LÒNG

Ngẩn ngơ nghe sóng lòng tuôn,
Lang thang tìm nhặt giọt buồn vu vơ...
Giọt từ dĩ vãng ngây thơ,
Đọng trên vai những dại khờ mong manh.
Giọt từ bầu nhũ ngọt lành,
Phổng phao con uống, riêng mình mẹ đau
Cũng là giọt ngọc, giọt châu,
Giọt vui hoa nở, giọt rầu hoa rơi.
Giọt chan lòng đất mặn mòi,
Cho lưng cha trắng muối trời nắng trưa.
 Dẻo thơm hạt gạo chiêm mùa,
Chắt chiu từ giọt chát chua nhọc nhằn.
Giọt nào trên má ai lăn,
Nhói tim ai nỗi ăn năn muộn màng.
Nhặt tìm...cứ mãi lang thang,
Hồn hoang xưa lại bàng hoàng từng cơn.
                                     Giọt thương, giọt nhớ, giọt hờn...
Gom bao nhiêu giọt, thành cơn mưa lòng.

Nguyễn Gia Khanh

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

MONG BẠN


MONG BẠN
(Lộc lư ngũ bộ)

Đã thấy cuối trời bóng nhạn thưa
Mong ai, thơ gởi mấy cho vừa
Người về nhớ nhé ! mang theo nắng
(Thu đến buồn ghê ! trút mãi mưa)
Với nữa hoa tươi ngày gặp mặt
Để thôi lệ tủi phút giao mùa.
Ví dù vắng bạn đêm tao ngộ,
Chắc rượu cúc vàng lại hóa chua.


Bồi hồi ngóng mãi bến sông xưa
Đã thấy cuối trời bóng nhạn thưa
Man mác hương đưa ngoài dậu cúc
     Lả lơi gió chải dưới hàng dừa
Chiều hanh xơ xác làn mây gợn
Đò vắng chòng chành đợt sóng khua
Gọi bạn quyên gào trong quạnh quẽ
Bâng khuâng tiếng mõ vọng bên chùa.


Kìa bước thu về ai biết chưa?
Mà sao bạn mãi cứ lần lừa
Chợt nghe dưới ngực con tim nhói
Đã thấy cuối trời bóng nhạn thưa
Ngơ ngác đò xưa người lẳng lặng
Mỏi mòn chốn ấy kẻ say sưa
Năm canh lòng chạnh se cơn nhớ
Lạnh lẽo phòng khuya ngọn gió lùa


Tang bồng chân mỏi bước chen đua
Danh lợi  buồn tênh chuyện cợt đùa
Dặm khách nao nao lòng kẻ đợi
Tình quê vời vợi áng mây đưa
Còn in trong dạ câu thơ ấm
     Đã thấy cuối trời bóng nhạn thưa
Có phải người quên ngày trở lại
Để ai vương vấn chút hương thừa.


Nỗi nhớ gieo rồi chẳng dễ xua
Xa nhau từ đó đợi bao mùa
Người còn mê mải vòng cơm áo
Ta luống ê chề trận gió mưa
Gánh nợ mòn vai chưa kịp trả
Sòng đời nhẵn túi lại thêm thua
Heo may gợi nhắc ngày sum họp
Đã thấy cuối trời bóng nhạn thưa.

Nguyễn Gia Khanh

HƯƠNG XƯA


HƯƠNG XƯA

Nhớ thuở bên người bước đến đây
Vườn khuya hoa bưởi rụng rơi đầy.
Tóc thề năm ấy hương còn thoảng,
Lối mộng xuân nay cửa đã cài.
Trăng cũ lẻ loi hình bóng nhạt,
Tình xưa đơn độc cõi lòng say.
Sương đêm lành lạnh vương trên áo,
Mà ngỡ muôn ngàn giọt đắng cay.

Nguyễn Gia Khanh


CUỐI GA


CUỐI GA
(Họa thơ Phương Hà)

Chầm chậm tầu đời đến cuối ga
Bâng khuâng ngoái lại dặm đường qua 
Bao lần cười nụ, bao lần khóc
Mấy lượt sum vầy, mấy lượt xa ?
Ân nghĩa ít nhiều dường thắm thiết,
Đá vàng mưa nắng ngỡ phôi pha.
Hành trang nhiêu nặng thân cô lữ?
Để bước người đi sóng lệ nhòa.

Nguyễn Gia Khanh


NHỚ HUYNH


NHỚ HUYNH
(họa thơ thi huynh Hà Ngọc Kim)

Bất chợt mơ màng tỉnh giấc khuya
Nhớ huynh lối mộng, đệ tìm về.
Canh tàn thao thức, nhàu trang giấy
Sương lạnh dầm dề, buốt cánh huê.
Một tiếng tơ rung, dòng lệ ứa,
Đôi vần thơ trải, nỗi lòng se.
Mong ngày tái ngộ đất Nhân sỹ
Ta lại chung đường rộn bước quê.

Nguyễn Gia Khanh

CANH DÀI


CANH DÀI
(họa bài “Nửa Khuya”của Phương Hà)

Buồn đâu giăng đến ngả nghiêng trời,
Sương lạnh canh dài lả chả rơi.
Bên gối đêm nay vò mộng lẻ,
Dưới trăng ai đó bước tình đôi ?
Xót xa lệ rỏ làn môi héo,
Run rẩy tim choàng mảnh áo tơi.
Một kiếp đào hoa vui mấy chốc,
Ba sinh bao nữa , mới cho nguôi ?

Nguyễn Gia Khanh


TRĂNG VÀ THỤC NỮ


TRĂNG VÀ THỤC NỮ
(họa thơ Ngọc Tình)

Trăng khuya man mác giữa trời trôi
Óng ả vàng ngân cả núi đồi
Gió gửi nụ hôn vờn liễu thắm,
Sương hòa giọt ngọc đậu hoa tươi.
Mộng lòng dưới gối tuôn dòng nhớ,
Thục nữ bên thềm thả bút chơi.
Một thoáng đê mê cùng thưởng nguyệt,
Nên tình bẽn lẽn dậy hồn khơi.

Nguyễn Gia Khanh

MONG CHỜ


MONG CHỜ

Mong người đã cạn cả vần thơ
Để bến tương tư mộng mãi chờ.
Gió chẳng buồn chi dù sóng gợn,
Thuyền đâu về nữa để sông mơ.
Vẫn còn dấu cũ vương trên cỏ
Đành vắng hài xưa lặng dưới bờ.
Nhặt cánh hoa trôi từ dặm khách,
Tình si một bóng bước ngu ngơ…

Nguyễn Gia Khanh


TRĂNG MUỘN



TRĂNG MUỘN

Lần theo kỷ niệm đã phai mờ
Đường vắng nhạt nhèo một giấc mơ.
Trăng muộn rắc vàng sương lả chả,
Hồ trong soi bóng liễu lơ thơ.
Rưng rưng mộng cũ nhòa nhân ảnh,
Rời rạc cung sầu lạc phím tơ.
Lẻ bóng lang thang lòng chạnh hỏi
Chân mây ai đó có còn chờ ?

Nguyễn Gia Khanh



Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

HẠ BUỒN


HẠ BUỒN


Ta về nhặt sắc phượng xưa rơi
Tìm lại ngàn mơ thuở chói ngời.
Xếp cánh tàn hoa hương ngỡ thoảng,
Soi dòng lưu bút mực dường tươi.
Trao bao thương nhớ bao chờ đợi,
Nhận mấy buồn đau mấy khóc cười.
Đếm xác ve vùi trên lối cũ,
Biết lòng ai đó có còn vui ?

Nguyễn Gia Khanh


MƯ BAN MAI


MƯA BAN MAI

Tầm tã mưa hay lệ đổ dồn,
Ban mai ngỡ nhuốm bóng hoàng hôn.
Nắng đang rót mộng trong vườn thắm,
Ai nỡ vùi hoa giữa cõi buồn.
Giọt đắng tái tê ngàn tủi chuốc,
Cơn lòng xối xả vạn sầu tuôn.
Gió ơi! Xin kéo mây tan hết
Cho khoảng trời yêu mãi ngập hồn.

Nguyễn Gia Khanh

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang