Khôi Thanh - Nguyễn Gia Khanh Trân trọng kính chào và cảm ơn Quý độc giả đã ghé trang thơ ! Kính Chúc Quý độc giả nhiều sức khỏe và Hạnh Phúc !

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2020

Giấc Mộng Buồn


                                   



GIẤC MỘNG BUỒN

(2 Giao cổ đối) 


Huyễn  mộng xưa dù biết chẳng lâu

Mùa xuân lại đến bỗng thêm sầu

Trăng nhòa lối nhỏ bao lần vỡ

Bấy lượt mong người ruổi ngõ sâu

Lạc giữa trời đêm hồn trống trải 

Màu sương lạnh lẽo bủa trên đầu

Ta ngồi ngẫm cảnh bên thềm vắng

Bởi xót manh tình đã vụng khâu.


Nguyễn Gia Khanh


***


BÀI XƯỚNG :

Lỡ Nhịp

 



LỠ NHỊP

(Thuận-nghịch độc)


Sau bận đến chờ vẫn mỏi mong

Nhớ thêm càng tủi mãi vơi nồng

Đầu len tuyết trắng đêm qua đợi

Bóng dỗ trăng vàng gót lại trông

Đâu thấy dáng hài vương lối nhỏ

Chửa trao lời mật ướp môi hồng

Cầu ngăn bến lỡ đành tan mộng

Câu nguyện hết rồi rã bướm ong.


Đọc ngược:


Ong bướm rã rồi hết nguyện câu

Mộng tan đành lỡ bến ngăn cầu

Hồng môi ướp mật lời trao chửa

Nhỏ lối vương hài dáng thấy đâu

Trông lại gót vàng trăng dỗ bóng

Đợi qua đêm trắng tuyết len đầu

Nồng vơi mãi tủi càng thêm nhớ

Mong mỏi vẫn chờ đến bận sau.


Nguyễn Gia Khanh


***

CÁC BÀI HỌA :

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2020

Mộng Chiều

  



MỘNG CHIỀU

(Thuận nghịch độc) 


➡️

Khơi tình mộng thỏa những chiều mơ

Ngóng mãi đường xưa bóng mịt mờ

Lời nhắn dẫu trao cùng gió thoảng 

Nguyệt hờn đang tủi vẫn hồn ngơ 

Vơi đầy chợt lỗi duyên đầu thuở

Lẻ chiếc đành quên kẻ cuối bờ

Rời rã bởi qua ngày tháng đợi  

Tơi lòng để kiếp tựa dừa xơ.

                                           ⬅️

Xơ dừa tựa kiếp để lòng tơi 

Đợi tháng ngày qua bởi rã rời 

Bờ cuối kẻ quên đành chiếc lẻ

Thuở đầu duyên lỗi chợt đầy vơi 

Ngơ hồn vẫn tủi đang hờn nguyệt 

Thoảng gió cùng trao dẫu nhắn lời

Mờ mịt bóng xưa đường mãi ngóng

Mơ chiều những thỏa mộng tình khơi.


Nguyễn Gia Khanh


***


BÀI XƯỚNG :

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2020

Nợ Lòng Khó Trả

 


NỢ LÒNG KHÓ TRẢ

Ngẫm bởi trời xanh khéo đặt bày
Thau vàng cũng tựa trở bàn tay
Vì men bả dỗ trêu thời thế
Để vũng đời thêm trát mặt mày
Một gánh tang bồng tơi tả hỡi
Đôi dòng huyết lệ não nùng thay
Từ khi nhẵn túi vì canh bạc
Mới hổ lòng cơn huyễn mộng này.

Nguyễn Gia Khanh

***

CÁC BÀI HỌA :

Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2020

Mộng Phai

 



MỘNG PHAI

(Thuận nghịch độc) 


Hương nhụy hết rồi vắng bướm hoa

Lãng quên đành mộng để phai nhòa

Đường ken lá bủa mờ trăng ấy

Cảnh dõi đêm vầy lẻ bóng "qua"

Thương bậu ngẫm càng trông bấy lại...

Đợi ai buồn quá nhớ sao mà...

Phường chung hẳn đó cùng dâu bể

Sương khói rã tình bởi cách xa.


Đọc ngược :


Xa cách bởi tình rã khói sương 

Bể dâu cùng đó hẳn chung phường 

Mà sao nhớ quá buồn ai đợi

Lại bấy trông càng ngẫm bậu thương 

"Qua" bóng lẻ vầy đêm dõi cảnh 

Ấy trăng mờ bủa lá ken đường 

Nhòa phai để mộng đành quên lãng

Hoa bướm vắng rồi hết nhụy hương. 


Nguyễn Gia Khanh


***


BÀI XƯỚNG :

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2020

Thẹn Một Giấc Xuân

 




 THẸN MỘT GIẤC XUÂN 


Mới nửa chừng xuân đã chợt già

Hiên chiều ngoái lại ngẫm đời ta

Dù quên bữa ngỏ lời non nước

Vẫn nhớ mùa yêu thuở ngọc ngà

Tủi mộng mơ này ôm bóng vỡ

Nên lầm lỡ ấy đợi người tha

Ngồi khơi bếp cũ ngùi tro lạnh

Thẹn những lần vương bước hải hà.


Nguyễn Gia Khanh


***


BÀI XƯỚNG :

Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2020

Đông Về Nhớ Mẹ

 


ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ

(Thuận nghịch độc)


Đêm từng ngóng mẹ vắng nhà nay

Cảnh nhuốm sầu đông xót bấy rày

Thềm đợi cháu khoe màu áo đỏ 

Gió vầy nương rụng lá trầu cay

Thêm buồn để mộng vương chiều sớm

Lại ngẫm ngồi đong tủi tháng ngày

Mềm dạ luống ta hồn mãi chạnh

Êm nào giấc ngủ khiến cuồng quay.


Đọc ngược :


Quay cuồng khiến ngủ giấc nào êm

Chạnh mãi hồn ta luống dạ mềm

Ngày tháng tủi đong ngồi ngẫm lại

Sớm chiều vương mộng để buồn thêm

Cay trầu lá rụng nương vầy gió

Đỏ áo màu khoe cháu đợi thềm

Rày bấy xót đông sầu nhuốm cảnh

Nay nhà vắng mẹ ngóng từng đêm.


Nguyễn Gia Khanh


***

CÁC BÀI HỌA :

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2020

Thiếu Nữ Với Mùa Đông

 



THIẾU NỮ VỚI MÙA ĐÔNG


Đã thoảng bên thềm ngọn gió đông

Hồn yêu để má lại thêm hồng

Trông chiều gió thổi bay tà lụa

Vẳng tiếng em hò vọng bãi sông

Chợt nghĩ hoài nên người khách trẻ

Càng say mãi bởi áo vai bồng

Nao lòng thấy cảnh sầu bao nỗi

Gối lạnh thương đời vẫn bỏ không.


Nguyễn Gia Khanh


***


BÀI XƯỚNG :

Tiễu Trừ COVID Phú

 



TIỄU TRỪ COVID PHÚ


Chợt hay !

Trái đất đen bóng Cô vi

Khăn tang trắng trời Vũ Hán !

Thế thái vô minh

Nhân loài bất mãn

Xôn xao bốn cõi, kẻ Giáo sư, người Tiến sỹ, tìm cách chống ngừa

Nháo nhác muôn dân, nơi phố thị, chốn thôn quê, kiếm phương di tản

Người Nam khiếp đảm giận lũ tiểu nhân

Thế giới quay cuồng lo cơn đại nạn

Lòng người càng lắm âu lo

Dịch giã lại nhiều hung hãn

Vắc xin thì bò tựa ốc tựa sên

Vi rút cứ trườn như trăn như rắn

Sáng vừa nghe tràn đến Hàn Quốc, Hồng Kông

Chiều đã thấy mò sang Đài Loan, Nhật Bản

Buồn trông!

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2020

Nhòa Nhạt Bóng Câu


NHÒA NHẠT BÓNG CÂU

Song chiều dõi bóng nhạt nhòa câu

Rỏ khúc đàn thêm vỡ mộng đầu

Nhạn lảng xa mờ nơi viễn xứ 

Mi buồn ướt đẫm giọt hàn châu

Thềm ngơ ngẩn xót nhành hoa lạc

Gác phũ phàng treo mảnh nguyệt sầu

Lỡ cuộc tương phùng ai đó ngỏ

Bây giờ chốn cũ biết tìm đâu.


Nguyễn Gia Khanh


                        ***

BÀI XƯỚNG:

Đối Ẩm Cùng Trăng

 



ĐỐI ẨM CÙNG TRĂNG

Đối ẩm trăng cùng một lão ta
Hòa cơn mộng huyễn với chung trà
Châm mùi thế sự hương vừa rã
Ngẫm cuộc phong trần kiếp chửa tha
Dạ hững hờ buông vài miếng bả
Hồn ngơ ngẩn dõi mấy canh gà
Sương lùa thoảng buốt đêm tàn tạ
Rỏ giữa khoang lòng giọt đắng pha.

Nguyễn Gia Khanh

                   ÷/÷

BÀI HỌA:

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2020

Tập Kiều


 

ĐỢI CHỜ

(Tập Kiều)*


Tiễn đưa một chén quan hà (câu 1499)

Trông vào đau ruột, nói ra ngại lời (1948)

Buồn trông phong cảnh quê người (565)

Mênh mông nào biết biển trời nơi nao (2830)

Người lên ngựa, kẻ chia bào (1519)

Ngập ngừng mới gửi thấp cao sự lòng (2548)

Thôi còn chi nữa mà mong (855)

Nghìn vàng thân ấy, dễ hòng bỏ sao (2840)

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2020

Tiếc Gì Cuộc Huyễn / Họa: Nhiều Tác Giả

TIẾC GÌ CUỘC HUYỄN 

Mộng ngỡ như là lửa mới nhen

Từng đêm trận gió tả tơi đèn

Soi rời rã cảnh thêm ngùi bóng

Dỗ ngả nghiêng đời lại chuốc men

Chắc thuở rồ ga nào phận nghĩ

Rồi xe tuột dốc chẳng phương chèn

Chân trần nhẹ nhõm buông dày cỏ

Chả thiết tha gì cuộc huyễn chen.

Nguyễn Gia Khanh

CÁC BÀI HỌA :

***

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang