TIỄU TRỪ COVID PHÚ
Chợt hay !
Trái đất đen bóng Cô vi
Khăn tang trắng trời Vũ Hán !
Thế thái vô minh
Nhân loài bất mãn
Xôn xao bốn cõi, kẻ Giáo sư, người Tiến sỹ, tìm cách chống ngừa
Nháo nhác muôn dân, nơi phố thị, chốn thôn quê, kiếm phương di tản
Người Nam khiếp đảm giận lũ tiểu nhân
Thế giới quay cuồng lo cơn đại nạn
Lòng người càng lắm âu lo
Dịch giã lại nhiều hung hãn
Vắc xin thì bò tựa ốc tựa sên
Vi rút cứ trườn như trăn như rắn
Sáng vừa nghe tràn đến Hàn Quốc, Hồng Kông
Chiều đã thấy mò sang Đài Loan, Nhật Bản
Buồn trông!
Lớp trường vắng vẻ, chẳng thầy dạy trò hành
Phiên chợ đìu hiu, thưa kẻ mua người bán
Khẩu trang bịt mặt, bịt mồm
Ánh mắt nhận bầu, nhận bạn
Thấy người lạ đến, toàn phố thảy kinh
Nghe khách quen ho, cả làng đều ngán
Những mong:
Vận nước đổi thay
Cơ trời cứu vãn
Lo dịch giã, dân tình những buổi chung lòng
Cứu đồng bào, kẻ sỹ từng đêm bóp trán
Bấy lòng dân dù khó nhọc vẫn chẳng thể chùn
Bao bác sỹ dẫu gian nguy cũng không hề nản
Thương người tựa thương thân- truyền thống sử ấy còn ghi
Chống dịch như chống giặc - lệnh quân lời này đã phán
Trong khốn khó, càng hay bấy nghĩa bấy tình
Giữa đau thương, mới hiểu đâu thù đâu bạn
Vi rút càng táo tợn, dù có hồn quỷ bóng ma
Cuộc chiến vẫn cam go, dẫu không mũi tên hòn đạn
Rồi đây:
Khắp bốn phương chẳng kể Á Âu
Toàn trăm họ nào chia Mường Mán
Tai qua nạn khỏi, Tổ quốc thêm đặng huy hoàng
Biển lặng trời yên, giang sơn lại càng xán lạn
Vài câu phú rổng, mong dịch bệnh tiêu đời
Một tấm lòng chân, ước Co vi đo ván!
Nguyễn Gia Khanh
dịch này kinh khủng quá
Trả lờiXóa