TỰ KHUYẾN
Danh lợi mong manh tựa cánh chuồn,
Bình minh rồi cũng đến hoàng hôn
Đời dù lắm bả giăng ngon ngọt,
Ta chỉ cùng thơ liệm tủi buồn.
Thế sự chẳng màng sân Ngọc bội,
Văn chương luống thẹn khách Kim môn.
Nào e đem lệ mài nghiên mực,
Cho bút ngày mai cũng ngập hồn.
Nguyễn Gia Khanh
TỰA BÓNG CHUỒN
(Tự họa nương vận baì “Tự khuyến”)
Chẳng lẽ ái ân tựa bóng chuồn
Thoắt đà tan tác, héo môi hôn
Người hoài bỏ đó mùa trăng
thắm
Ta mãi ôm chi giấc mộng buồn
Tình đã phai rồi câu nguyện
ước
Lệ nào thấm được lá khoai môn
Đành như lạc bước trên sa mạc
Đừng gọi ai thêm quạnh quẽ
hồn.
Nguyễn Gia Khanh
VỊNH QUẢ SẦU RIÊNG
(Tự họa nương vận baì
“Tự khuyến”)
Mới ngửi em thôi! lắm kẻ
chuồn
Quen rồi xúm xuýt ghé môi hôn
Nào e ve vuốt ngàn gai nhọn
Chẳng ngại mân mê một khối
buồn
Đêm đến thơm tho lòng sỹ tử
Hè về mát mẻ cảnh gia môn
Thói đời ưa miệng không ưa
mũi
Hờ hững sao đang cái...mộng
hồn!
Nguyễn Gia Khanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
CẢM ƠN QUÝ VỊ & CÁC BẠN ĐÃ ĐỂ LẠI LỜI NHẬN XÉT !