GIỌT NẮNG CHIỀU
(Liên hoàn)
1.
Thánh thót bên
chiều giọt nắng rơi
Lao xao gió gọi
ngỡ ai cười
Đàn buông khoan
nhặt cơn sầu trỗi
Lá rụng hao gầy
sắc úa phơi
Dẫm nát đường xưa
tìm mộng điệp
Chuốc say đêm vắng
ủ men đời
Canh tàn tóc đã
chan sương trắng
Mà nỗi u hoài vẫn
chửa vơi.
2.
Chửa vơi gió bụi
cuốn đường xa
Eo óc cô thôn
tiếng gáy gà
Thương kẻ trót say
canh bạc lụi
Chạnh lòng còn tiếc
bước xuân qua
Dẫu cơn huyễn mộng
chưa phai thắm
Mà bóng dương huy
đã xế tà
Chợt thấy hoàng hôn
đầy lối cũ
Tang bồng đành mỏi
bước phong ba.
3.
Phong ba mờ mịt
dặm đường dài
Gánh nợ nhân tình
luống nặng vai
Tỉnh giấc Nam Kha
còn xót mãi
Ngẫm câu Lâm Phủ
cứ đau hoài
Dù thôi dan díu
sòng đời huyễn
Cũng đã tan tành
mộng kiếp trai
Gửi cánh tàn phai
về dĩ vãng
Tin rằng khổ tận
đến cam lai.
4.
Thềm lạnh mơ hoài sắc nắng vương
Để ấm lòng xưa bao mộng thắm
Và vơi lệ
xót những đêm trường
Nước non
ngàn dặm còn in bước
Ân nghĩa
muôn đời nguyện khắc xương
Dẫu bóng hoàng hôn đà bảng lảng
Vẫn vui tiếng kệ nhịp chơn thường.
5.
Chơn thường hoằng
pháp rọi nhân gian
Như đóa vàng sen
chẳng úa tàn
Tỏa ánh từ bi đầy
bác ái
Gieo mùa sum họp
hết ly tan
Nhân tình mặn nhạt
phen trôi nổi
Thế sự đầy vơi
cuộc luận bàn
Rũ hết phong trần
khi tắt nắng
Ngậm ngùi nhớ lại
thuở lầm than.
Nguyễn Gia Khanh
Nguyễn Gia Khanh

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
CẢM ƠN QUÝ VỊ & CÁC BẠN ĐÃ ĐỂ LẠI LỜI NHẬN XÉT !