RƠI LỆ RU NGƯỜI*
(Tập danh 65 bài hát của Trịnh Công Sơn)
EM ĐI BỎ MẶC CON ĐƯỜNG
PHÔI PHA..HẠ TRẮNG mà thương SAO CHIỀU
RỪNG XƯA ĐÃ KHÉP mùa yêu
Nghe LỜI BUỒN THÁNH chạnh điều đam mê
Còn đây MỘT CÕI ĐI VỀ
LỜI THIÊN THU GỌI dầm dề ƯỚT MI
Ân tình ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI
TÌNH YÊU TÌM THẤY những gì VƯỜN XƯA ?
SẼ CÒN AI đợi chiều mưa
RU EM, CỎ XÓT XA ĐƯA bấy rày
AI NGOÀI CÁNH CỬA chiều nay
Mênh mông BIỂN NHỚ, NÍU TAY NGHÌN TRÙNG
DIỄM XƯA một đóa phù dung
ĐỜI CHO TA THẾ hãy cùng nâng niu
HÀNH CA vẫn thoảng dập dìu
HOA VÀNG MẤY ĐỘ, bấy chiều ái ân
Ta về GÓP LÁ MÙA XUÂN
Nghiêng vai CÚI XUỐNG THẬT GẦN bên nhau
NGƯỜI VỀ BỖNG NHỚ canh thâu
TÔI RU EM NGỦ, TÌNH SẦU mênh mông
RU EM TỪNG NGÓN XUÂN NỒNG
BÊN ĐỜI HIU QUẠNH hư không, vô thường
Đành quên CHUYỆN ĐÓA QUỲNH HƯƠNG
Ngày xưa NHƯ MỘT VẾT THƯƠNG ngậm ngùi
Nồng say XIN TRẢ NỢ NGƯỜI
VÀNG PHAI TRƯỚC NGÕ, tình vơi bên hè
MỘT NGÀY NHƯ MỌI NGÀY mê
BỐN MÙA THAY LÁ sơn khê miệt mài
Bên thềm NGHE NHỮNG TÀN PHAI
Mịt mù CÁT BỤI dặm dài nhớ mong
HOA XUÂN CA với ĐÊM HỒNG
Lửa hương CHỈ CÓ TA TRONG MỘT ĐỜI
MÔI HỒNG ĐÀO, khép lả lơi
NÀY EM CÓ NHỚ bao lời ái ân
ĐỜI GỌI EM BIẾT BAO LẦN
HOA BUỒN lại thắm, ngày xuân lại nồng
Trao nhau LỜI CỦA DÒNG SÔNG
RU ĐỜI ĐI NHÉ, MUÔN TRÙNG BIỂN ƠI
PHÚC ÂM BUỒN đã xa rồi
Nguyền xưa EM ĐÃ CHO TÔI mộng trần
RU TÌNH vạn tiếng chim ngân
Ngàn hoa phủ kín DẤU CHÂN ĐỊA ĐÀNG
BIẾT ĐÂU NGUỒN CỘI thênh thang
Đà xa TIẾNG HÁT DÃ TRÀNG năm nao
TỪNG NGÀY QUA, vẫn ngọt ngào
TỰ TÌNH KHÚC ấy, lao xao bến đời
Âm thầm GỌI BỐNG BỒNG ƠI !
Vời xa ngàn dặm KHÓI TRỜI MÊNH MÔNG
RU ĐỜI ĐÃ MẤT nghìn trùng
Xa nhau bỗng thấy BUỒN TỪNG PHÚT GIÂY
Mình ta LẶNG LẼ NƠI NÀY
Ngóng ai NHƯ CÁNH VẠC BAY cuối trời
LỜI RU ĐÊM vọng chơi vơi
Tàn canh RƠI LỆ RU NGƯỜI năm xưa
Ta ngồi CHÌM DƯỚI CƠN MƯA
HAI MƯƠI MÙA NẮNG LẠ vừa trôi qua.
*(Những chữ in hoa là tên các bài hát của Trịnh Công Sơn.)
Nguyễn Gia Khanh
thơ quá hay
Trả lờiXóa