Khôi Thanh - Nguyễn Gia Khanh Trân trọng kính chào và cảm ơn Quý độc giả đã ghé trang thơ ! Kính Chúc Quý độc giả nhiều sức khỏe và Hạnh Phúc !

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Khúc Cảm Chiều


KHÚC CẢM CHIỀU
( Ô Thước Kiều thập thức.)
                          1.
Viễn xứ bâng khuâng hình bóng cũ
Quê người gửi mộng áng mây qua.
Vời trông gác tía sương bàng bạc,
Lại nhớ lều tranh khói nhạt nhòa.
Chếnh choáng men đời cơn huyễn mộng,
Trớ trêu miệng thế khúc hoan ca.
Lòng quê một bước chân thêm nặng,
Cố lý hoài trông ác ánh tà.

                          2.
Ánh tà dương rụng nhuốm niềm tây,
Ráng níu hoàng hôn nhợt nhạt ngày.
Xót kẻ ôm sầu tình chửa đặng,
Thương người tựa cửa bóng khôn lay.
Bẽ bàng trăng lạ cay làn mắt,
Đau đáu nguyền xưa rũ nét mày.
Giọt đắng tha hương người đã chuốc,
Mà lòng ta vẩn chẳng buồn say.


                       3.
Buồn say ngàn dặm trời, non nước.
Giấc điệp còn đây vợi bớt sầu.
Nỗi nhớ chan chan đầy gối lạnh,
Cơn buồn rờn rợn suốt đêm thâu.
Những mơ hồ thỉ dù xanh cỏ,
Tỉnh mộng hoàng lương đã trắng đầu.
Vẫn biết thói đời nhiều bạc bẽo,
Vui ngoài, trong lại nhói tim đau.
                  
                       4.
Tim đau tình nắng sớm mưa chiều.
Bóng xế hong đầy nỗi tịch liêu.
Bến vắng âm ba cơn khát vọng,
Trời xưa nắng quái giọt nghiêng xiêu.
Đơn cầm lạc lõng dây chùng phím,
Độc ẩm tiêu tao miếng hẩm thiu.
Mấy độ thu qua đời lữ thứ ,
Trông gương thôi cũng thẹn lòng nhiều.



                      5.
Lòng nhiều trắc ẩn cơn dâu bể.
Võng động hồn mê tiếng réo gầm.
Danh lợi phù vân đà chẳng mộng,
Phận đời hoa lạc cũng đành câm.
Ván cờ cuộc thế chi toan tính,
Con sóng lòng nhân mãi ngấm ngầm.
Ào ạt quanh ta ngàn lớp lớp,
Hòa lòng biển vắng khúc buồn ngâm.
   
                          6.
Ngâm đoạn tình thi luống thẹn thùng.
“Sơn hà Nam quốc” cũng lời chung.
Bóng ma Nguyễn Ánh còn trêu chọc,
Hào khí Trần Lê quyết dậy vùng.
Nước đục bầy cò toan quấy quả,
Nhà xiêu lũ chuột định lay lung.
Đã nhen than ấm từ muôn kiếp,
Cho lửa ngày mai lại thổi bùng.
                        

                       7.
Thổi bùng ngọn lửa tan đêm lạnh.
Ta lại cùng ta đứng giữa trời.
Xua bóng mây mù khơi nguyệt tỏ,
Xiết vòng tay ấm sưởi buồn vơi.
Núi sông Hồng Lạc thêu tình nước,
Giòng giống Rồng Tiên tạc nghĩa đời.
Muôn dặm chim bằng dù lả cánh,
Ngóng về đất Mẹ, ấm nồng hơi.


                         8.
Hơi lạnh dần tan ấm lại mùa.
Cô lư mình lợp nếp tình xưa.
Mưa ngừng cợt mái, bao lần dột,
Gió hết đùa phên, mấy trận lùa.
Mơ giấc hương quan dù bóng ngả,
Níu vầng nhật lạc vớt già nua.
Trầm luân san lấp ai chăng đó?
Nỡ để sơn hà trải gió mưa!


                         9.
Gió mưa chẳng vấy tình vàng đá.
Bầu sữa chung chia giọt mát lành.
Ươm hạt nhân tâm bừng nụ biếc,
Cho vườn ái hữu rợp màu xanh.
Đã nghe đất dậy hương nồng cội,
Mà thấy đời đơm quả trĩu cành.
Máu đỏ, tóc đen giòng Lạc Việt,
Nỡ chi quay mặt để cho đành.


                       10.
Đành ôm giấc mộng cõi trần ai.
Mải bước ly hương nghẹn dặm dài.
Cuộc thế luận đàm đà mấy thỏa,
Miếng đời vướng bận hẳn còn dai.
Lá bài phận số đang trôi nổi,
Ngọn kiếm lương tri lại dụa mài.
Nửa gánh tang bồng dù đã thẹn,
Vẫn khôn vơi chút mộng ngày mai.

Nguyễn Gia Khanh





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét



CẢM ƠN QUÝ VỊ & CÁC BẠN ĐÃ ĐỂ LẠI LỜI NHẬN XÉT !

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang